Một lần đi tàu điện trên cao từ Hà Đông đến Cát Linh (Hà Nội), tôi vô tình nghe được câu chuyện của hai người phụ nữ ở ghế bên cạnh. Hai người bạn tâm sự về chuyện gia đình mình. Ai cũng thấy mình khổ, bất hạnh, kém may mắn và không có ai khổ hơn tôi.
Xin được chia sẻ câu chuyện này để các bạn cùng suy ngẫm.
Hai chị phụ nữ than thở với nhau về những tật xấu của chồng mình. Một chị kể rằng: chồng chị là tiến sĩ công tác ở một trường đại học. Ngoài công việc chuyên môn ra thì anh ấy không biết làm bất cứ việc gì.
Hai vợ chồng sống với nhau 20 năm, chị đã dạy anh ấy cách vắt nước cam mà 20 năm anh ấy vẫn không làm được như chị muốn. Nhiều hôm đi làm về ngoài trời nắng nóng đến 41 độ C, về đến nhà chỉ mong chồng lấy cho cốc nước cam mát lạnh để uống cho đỡ mệt, đỡ khát nhưng than ôi, lần nào cũng như lần nào, lần thì chồng đưa cho cốc nước cam chua loét, lần thì đưa cho cốc nước cam ngọt khé cổ, lần thì đưa cho cốc nước lạnh như băng không tài nào uống nổi. Có mỗi một việc nhỏ cỏn con như thế cũng không làm được.
Đào tạo chồng bao nhiêu năm không được. Thế có khổ không cơ chứ.
Chị phụ nữ kia tâm sự: Chồng chị làm nghề lái xe xích lô, có ưu điểm là sức khỏe tốt, chăm chỉ làm việc nhà giúp vợ, nấu ăn khá ngon. Tuy nhiên, nhược điểm của anh là thích uống rượu, mỗi lần uống rượu say về là lại đánh vợ.
Đến khi tỉnh rượu thì không nhớ mình đã làm gì, lại hối hận, xin lỗi vợ và hứa không tái phạm nhưng bao nhiêu năm sống với nhau vẫn chứng nào tật ấy. Chẳng lẽ, chị lại ly hôn chồng khi đã không còn trẻ. Ly hôn xong cũng lỡ dở một đời, không biết có thể tìm được người chồng khác tốt hơn hay không, hay lại lấy phải một người tồi tệ hơn hay là lại sống cô đơn một mình cả đời đây?
Nghĩ đến những điều đó, chị lại tặc lưỡi chấp nhận cuộc sống đau khổ bên chồng, chỉ kêu khổ với bạn thân nhưng không dám làm gì để thay đổi cuộc sống của mình.
Hai chị tâm sự với nhau xong, ai cũng thấy mình khổ quá. Nhưng thật khó kết luận là ai khổ hơn ai. Mỗi người đều có những nỗi khổ riêng không ai giống ai.
Đối với hoàn cảnh của chị phụ nữ có chồng công tác ở trường đại học nghĩa là anh chồng có học thức cao, có công việc, có thu nhập ổn định, cũng có ý thức làm những việc để quan tâm đến vợ như pha nước cam cho vợ uống mỗi khi vợ đi làm về mệt. Chỉ là, anh ấy vụng về, không để tâm đến việc mình làm nên sản phẩm làm ra không khiến vợ hài lòng.
Nếu người vợ cứ 9 bỏ làm 10, nghĩ rằng chồng đã có thành ý pha nước cam cho mình uống là quý lắm rồi, còn hơn là anh ấy không đưa nước cho mà uống. Thà được uống cốc nước cam chua loét ngay ngọt khé cổ còn hơn là cốc nước lọc cũng không có mà uống. Nhiều khi ăn, uống gì không quan trọng bằng việc ăn, uống cùng ai và được ai làm cho mà ăn.
Chồng đã mất công vắt nước cam, pha nước cam cho vợ uống, không được lời cảm ơn còn chê bai thì lần sau còn ai muốn làm cho mình uống nữa? Tôi luôn nghĩ rằng mình cứ không phải làm, được người làm khác nấu cho mà ăn là tốt rồi, không bao giờ chê, chỉ có khen đối phương mà thôi. Nếu chê thì mình tự đi mà làm cho vừa ý. Nghĩ như thế là lòng mình rất thoải mái.
Đối với chị phụ nữ có chồng làm nghề lái xe xích lô nghĩa là chồng chị không được như anh chồng kia, công việc và thu nhập không ổn định. Tuy nhiên, anh cũng có nhiều ưu điểm là sức khỏe tốt, chịu khó làm việc nhà giúp chị. Tật xấu lớn nhất của anh là thích uống rượu, mỗi khi say rượu lại đánh vợ. Đúng là chị khổ thật. Nhưng tại sao chị không nghĩ cách giúp chồng sửa đổi tật xấu này?
Nếu chồng không thay đổi thì tại sao không mạnh dạn ly hôn để được giải thoát khỏi cuộc sống khốn khổ ấy? Tại sao cứ cố chấp nhận sống bên người chồng mà bản thân nghĩ là không ra gì ấy? Nếu đã không dám ly hôn, chấp nhận cuộc sống ấy thì phải học cách sống chung với lũ, phải nhìn vào điểm tốt của chồng để mà sống cho đỡ khổ.
Tôi năm nay 42 tuổi, cũng đã từng trải qua nhiều sóng gió trong cuộc sống. Chính nhờ có nhiều khó khăn, vất vả ấy khiến tôi nhìn nhận cuộc sống khác hơn trước kia. Tôi nhận ra rằng cuộc sống vốn dĩ không bao giờ bình lặng, vậy nên bất cứ ai cũng không thể tránh khỏi những nỗi đau khổ, buồn phiền, thất vọng trong cuộc sống. Không có con đường nào trải toàn hoa hồng cho chúng ta đi, không có ai mà cả đời chỉ toàn gặp những điều may mắn, hạnh phúc.
Bạn đừng bao giờ tự cho mình là người kém may mắn trong cuộc sống và chùn bước vì muộn phiền, thật ra hoàn cảnh của bạn còn may mắn hơn biết bao nhiêu người. Nếu bạn cứ nghĩ rằng bạn là người khổ nhất thì bạn sẽ không tìm ra động lực sống tốt hơn, không thể lạc quan, yêu đời và sống vui vẻ như người khác. Có những năm tháng có quá nhiều áp lực, khó khăn đè nặng lên hai vai, tôi không biết chia sẻ cùng ai, chỉ tự tìm cách chữa lành cho chính mình bằng nhiều công việc khác nhau.
Tôi luôn cố nghĩ đến những điều may mắn mà mình đang có được. Tôi có bố mẹ, hai em gái, hai em rể luôn quan tâm, giúp đỡ tôi. Tôi có công việc chính ổn định, thu nhập chính ổn định, tuy chưa đủ sống nhưng tôi vẫn có thể nhận làm thêm một số công việc khác vẫn kiếm thêm được tiền nuôi con. Chỉ là vất vả hơn, không giàu nhưng không bao giờ chết đói. Tôi có hai con gái ngoan ngoãn, tự giác học, hiểu chuyện và biết thương mẹ.
Tôi có những người bạn học, bạn đồng nghiệp thân thiết luôn ở cạnh chia sẻ cùng tôi lúc tôi gặp khó khăn hay có chuyện phiền muộn. Những người luôn sẵn sàng đi xe đến tận cổng cơ quan đón tôi đi ăn trưa, đi café, khăn gói đi du lịch cùng tôi mấy ngày chỉ vì tôi buồn, mỗi lần đi chơi cùng nhau lại lăn ra chụp ảnh cho tôi bằng ưng mới thôi rồi lại cặm cụi ngồi xem từng tấm ảnh và chỉnh ảnh cho tôi thêm phần xinh đẹp hơn chỉ để tôi thấy vui.
Những người bạn mà thi thoảng lại nhắn tin hỏi thăm tôi xem tôi vui buồn thế nào, chả có lý do gì cũng hẹn tôi đi ăn chỉ để ngồi tán gẫu với nhau rồi về. Những người bạn mà cứ đến dịp nghỉ lễ dài, sợ tôi ở nhà buồn không đi đâu lại tìm cách xuống nhà đón mẹ con tôi đi ăn hay đi café cho vui. Nếu ngày lễ bạn về quê cùng chồng con thì bạn lại hẹn tôi đi trước hoặc sau dịp nghỉ lễ. Mỗi khi, mẹ con tôi có sự kiện gì vui, buồn lại xuống nhà chia sẻ với chúng tôi.
Những người bạn mà thi thoảng lại rủ tôi đi chơi xa, sẵn sàng lái xe ôtô chở tôi đi chơi, mang váy đẹp cho tôi mặc để chụp ảnh cho xinh, mang cả hộp đồ trang điểm đi trang điểm cho tôi, nhìn thấy tôi mặc bộ váy nào không ưng mắt là bắt tôi đổi bộ váy khác, đưa váy của bạn đang mặc cho tôi mặc đẹp hơn. Những người bạn mà sinh nhật tôi luôn nhớ mua quà tặng tôi hoặc mời tôi đi ăn, cafe.
Những người bạn luôn sẵn sàng xù lông xù cánh lên để đứng ra bảo vệ tôi khi ai đó có ý định bắt nạt tôi. Những người bạn luôn góp ý với tôi những lời chân thành nhất để cho tôi tốt hơn.
Những người bạn không có lý do gì, mỗi khi về quê lên vẫn gửi những món quà quê cho tôi như túi bánh gai, bó rau cải sạch trong vườn nhà ở Hải Dương, hộp ruốc chính tay bạn tự làm ở Hải Dương, thùng cam mua tận Hà Tĩnh, hộp tinh bột nghệ, cái áo khoác từ Thanh Hóa gửi ra Hà Nội cho tôi. Những người bạn cứ 1-2 tháng lại rủ tôi đi ăn trưa, ăn tối, ăn ốc, uống café chỉ vì nhớ tôi.
Thi thoảng, có chuyện gì lại chia sẻ trong nhóm zalo với nhau để hỏi ý kiến nhau, chia sẻ vui buồn với nhau. Những người bạn mà họ luôn cầu mong những điều tốt đẹp sẽ đến với tôi, không ganh đua, không đố kỵ, luôn quan tâm, hỏi thăm tôi thường xuyên, không có chuyện gì cũng gọi điện, nhắn tin cho tôi.
Tôi đã nghĩ về những điều tốt đẹp ấy để thấy rằng nỗi khổ mà tôi đang gánh chịu quả thực là quá nhỏ bé so với những điều may mắn mà tôi đang có trong cuộc sống. Thay vì chán chường với khó khăn trước mắt, tôi học cách trân trọng những gì đang có bởi ngoài kia có nhiều người, nhiều mảnh đời bất hạnh mơ ước đơn giản có được cuộc sống hiện tại của tôi. Ngoảnh đi ngoảnh lại, tôi cũng đã vượt qua được rất nhiều khó khăn ấy, cuộc sống cũng dần khá hơn, tôi cũng đã lấy lại được cân bằng trong cuộc sống, con gái lớn cũng chuẩn bị đi học đại học, con gái bé cũng đã học lớp 4.
Tôi nghiệm ra rằng, hạnh phúc không quá xa vời mà nó ở chính trong trái tim của mỗi người. Đừng phóng đại những đau khổ, buồn phiền và thất vọng. Điều đáng nói là, chúng ta phải có những suy nghĩ và thái độ trước những đau khổ ấy như thế nào? Đau khổ là điều không tránh khỏi trong cuộc sống. Chúng ta không thể đau khổ chỉ để... đau khổ.
Thay vào đó, hãy nghĩ về những điều may mắn mà mình đang có được. Nhiều khi, nỗi khổ mà ta đang gánh chịu quả thực là quá nhỏ bé so với những điều may mắn mà ta đang có trong cuộc sống, chứ thực tế thì nó cũng đâu đến nỗi như vậy. Chúng ta hãy học cách đối diện với cái khổ, tu dưỡng rèn luyện để vượt qua những khổ ải đó, hoàn thiện bản thân. Khi chúng ta chủ động khổ thì cái khổ này là cái khổ hạnh phúc và chúng ta không thấy khổ nữa.
Chỉ cần còn sống trên đời, thì ta còn nhiều cơ hội để làm nên những điều tốt đẹp. Chỉ cần còn sống trên đời, thì ta còn có cơ hội đón nhận những điều tuyệt vời của cuộc sống đang chờ đợi ta ở phía trước.
Những đau khổ, buồn phiền, thất vọng chỉ là một phần trong cuộc sống, chứ không phải là tất cả cuộc sống của bạn. Sao bạn không nghĩ rằng, những đau khổ mà bạn đang phải chịu đựng chỉ là những thử thách trên con đường vươn tới hạnh phúc. Sao bạn không nghĩ, những nỗi buồn phiền chỉ là lý do để bạn cảm nhận sâu sắc hơn những niềm vui của cuộc sống. Và ngay cả những nỗi thất vọng trước đây cũng chỉ là lý do để bạn nhen lên trong lòng mình những tia hy vọng mới ở tương lai. Cho nên, bạn tuyệt đối đừng bao giờ bi quan về những đau khổ, buồn phiền, thất vọng của mình, vì suy nghĩ như vậy có thể làm che khuất những gì tốt đẹp trong cuộc sống mà bạn đang có hoặc sẽ có.
>>Chia sẻ bài viết truyền cảm hứng của bạn tại đây.
Ai cũng có nỗi khổ riêng, chỉ là người ta có nói ra hay không. Đừng than thân trách phận, kêu nghèo kể khổ khắp mọi nơi, cuộc sống đã đủ bận rộn và mệt mỏi rồi. Nếu cả ngày chỉ mãi phiền lòng vì những chuyện nhỏ nhặt thì bạn chẳng bao giờ làm được việc lớn.
Đừng để bạn trong tương lai chán ghét chính mình ở hiện tại. Cảm giác chông chênh, cô đơn ai cũng có, nhưng thành công chỉ đến với người dũng cảm hành động. Đừng để thanh xuân của bạn bị nhấn chìm trong những oán trách và than phiền. Nếu bạn không muốn bị năng lượng tiêu cực bủa vây, hãy thử nói về những đề tài vui vẻ hơn. Mỗi sáng thức giấc, hãy thử nghĩ đến những điều khiến bản thân vui vẻ. Hãy quẳng gánh lo đi mà vui sống, bạn nhé.
Vũ Thị Minh Huyền